phóng chiếu một ý nghĩ
09:00 – 18:00, thứ Ba – Chủ nhật, 09/08 – 10/09/2025
TĐX Ice Factory
19/45 Trần Đình Xu, Cầu Ông Lãnh (Cầu Kho, Quận 1 cũ), TP. HCM
Thông tin từ ban tổ chức:
Trong lần hợp tác đầu tiên và đặc biệt quan trọng, Galerie Quynh và Gallery Medium hân hạnh giới thiệu phóng chiếu một ý nghĩ — triển lãm cá nhân đầy tham vọng của Ngô Đình Bảo Châu, do Thái Hà curate. Trưng bày loạt tác phẩm mới, bao gồm điêu khắc, tranh sơn dầu, sắp đặt video và sắp đặt vải và xơ sợi tự nhiên tại không gian rộng lớn của TĐX Ice Factory, triển lãm đặt ra những suy tư về cách thế giới bao la được phản chiếu qua cơ thể, và đồng thời, cách cơ thể tự phóng chiếu chính nó vào thế giới xung quanh. Nối dài những suy nghiệm trong triển lãm cá nhân trông thật khác, nhìn thực giống vào năm 2020, phóng chiếu một ý nghĩ lần này tái hình dung ngôi nhà như một cơ thể sống, biết hít vào và thở ra ánh sáng—một ngôi nhà được xây dựng dựa trên kiến trúc của các giác quan.
Mọi thứ rơi xuống, lửa thì bay lên. Như một lời hứa hẹn (hoặc cảnh báo) hơn là tên gọi của một tác phẩm, căn bếp Frankfurt (1) được Bảo Châu tái tạo theo đúng tỉ lệ thực trong triển lãm cá nhân năm 2020, nay trở thành một phần của tác phẩm một cuộc đốt. Trong tác phẩm video mở đầu cho phóng chiếu một ý nghĩ, ngọn lửa từ tốn gặm nhấm từng tấm bìa cạc tông, rồi bất ngờ bùng lên dữ dội; căn bếp sụp đổ, chỉ để lại lớp tro nóng hổi làm tàn tích của tồn tại. Lửa cháy như một nghi lễ hóa vàng, đánh dấu bước chuyển biến trong phương pháp sáng tạo của Ngô Đình Bảo Châu: cô vẫn duy trì mối quan tâm với việc chắp ghép hình ảnh từ đa dạng các nguồn tham chiếu, tuy nhiên lần này, không còn thông qua cái nhìn sắc bén của phân tích lý trí. Thay vào đó, cô cho phép bản thân ngắm nhìn, lơ đễnh, mơ màng, hòng vượt qua bề mặt của hình ảnh để phóng mắt vào cõi vô cùng (2).
Từ những mạt vụn vương vãi của gian bếp, Bảo Châu tái thiết ngoại giới, để dựng nên một nội giới của riêng mình: từ tro bụi nảy sinh một thiên hà những hành tinh xoay vần, như bầy côn trùng rộn ràng cả bầu trời đêm. Trong tàn lụi hóa lấp lánh, neo đậu trên nền đất nứt nẻ là các luồng sáng luân chuyển. Tại đây, cơ thể—trụ sở của tất cả giác quan tương tác với thế giới bên ngoài—dần thành hình trong cách Bảo Châu vận dụng vật liệu. Vay mượn hình ảnh cơ thể vũ trụ luận từ mỹ học Phục Hưng, nghệ sĩ tận dụng mối tương quan giữa thị giác với ánh sáng và lửa, thính giác với không khí, khứu giác với hơi ẩm, vị giác với nước, xúc giác với mặt đất.
Đề xuất ý niệm cơ thể là một tồn tại không thể tách rời khỏi thế giới cũng như cách cơ thể chính là thế giới, trong tác phẩm thể lặng của chốn vô cùng, Bảo Châu tự do buông rủ những mành vải như lớp da mỏng phủ lấp phần không gian khoáng đạt của nhà máy nước đá. Trên bề mặt lụa, những xơ sợi tự nhiên được chế tác từ tre, thân bắp, lục bình, mía, chuối, rơm kết thành hình hài của tế bào, rồi tụ họp thành các cơ quan nội tạng trừu tượng. Những lớp màn da thấm đẫm ánh sáng cho thấy sự thẩm thấu của cõi giác quan và cách chúng tạo ra những rung cảm hữu hình tác động lên từng tế bào, mạch máu, thớ cơ và cả nội tạng. Thân xác hít vào khí trời để lấp đầy lá phổi; nó cũng hít vào ánh sáng để nhả ra cái bóng của mình.
Xuyên qua bóng tối để bước vào ánh sáng, một nhịp thở khẽ buông, những tế bào bừng nở thành cỏ cây và mưa nắng. Bảo Châu kéo giãn chiều sâu và làm phồng thời gian thực tại trong loạt tranh sơn dầu, phác họa mảnh vỡ từ các khung cảnh siêu thực. Không gian hyperbol (3) của Bảo Châu lấy trọng tâm là cơ thể, từ đó mọi điểm nhìn đều biến thái khôn lường, vặn mình theo thế đứng của người quan sát và nhịp điệu của những cuộc gặp gỡ. Dừng chân ngay giữa ánh nhìn, tác phẩm điêu khắc tối giản này là một chiêm nghiệm về thời gian sống, một thứ thời gian khác hẳn với thời gian trừu tượng được hiệu chỉnh bằng kim đồng hồ. Sự luân phiên đến–ngồi–đi của người xem tạo nên nhịp sống cho tác phẩm—nó định nhịp thời gian theo cách nó nghiệm trải thời gian: bất khả định lượng và vô tận chuyển hóa.
Mang theo rung động cuối cùng của triển lãm, tất cả đồng tử đồng loạt nhấp nháy, hắt ánh sáng ra tận ngưỡng cửa. Ngay khi người xem rời bước, suối nguồn khẽ in lên thân thể họ những ánh mắt–ánh sáng. Trong triển lãm phóng chiếu một ý nghĩ, các tác phẩm cho thấy rằng “cơ thể và [tác phẩm] không còn hoạt động như những đơn vị rời rạc, mà là những bề mặt tiếp xúc, cùng tham gia vào một hoạt động bất tận của sự tái hiệu chỉnh và biến đổi lẫn nhau” (4). Trong một triển lãm hoàn toàn xóa nhòa ranh giới giữa ngoại giới và nội giới, cơ thể không còn hiện lên như một vật chứa, mà là một tổ hợp lắp ghép: tro tàn, đất đai, xơ sợi tự nhiên cùng xác thân con người kiến tạo nên một hệ sinh thái lai tạo—luôn biến đổi, luôn mắc nối với mọi tương liên.
Phụ chú:
(1) Tác phẩm được thực hiện với sự cộng tác từ nghệ sĩ Nguyễn Đức Đạt và kiến trúc sư Laurent Serpe.
(2) Juhani Pallasmaa, “The Significance of the Shadow”, trong The Eyes of the Skin (UK: Wiley-Academy, 2005),
trang 46–49.
(3) Không gian hyperbol (không gian cong) là mô hình nhận thức không gian theo lối hiện tượng học, trong đó độ sâu và các quan hệ hình tuyến được cảm nhận như những đường cong co dãn trong sự phản hồi với với vị trí của cơ thể con người.
Vivian Sobchack, “Breadcrumbs in the Forest”, trong Carnal Thoughts: Embodiment and Moving Image Culture (CA: University of California Press, 2004), trang 17.
(4) Elena del Río, “The Body as Foundation of the Screen: Allegories of Technology Atom Egoyan’s Speaking Parts”, Camera Obscura 13, số 2 (1996): trang 101.
Về Ngô Đình Bảo Châu
Thực hành của Ngô Đình Bảo Châu thách thức tính đối ngẫu và những căng thẳng trong xã hội đương đại và thế giới tự nhiên. Sử dụng nhiều chất liệu từ chiếu, thép, và bê tông, tới trúc chỉ—một vật liệu giấy được làm từ bột nhuyễn của tre, bắp, hoặc bèo, nghệ sĩ tạo nên những tác phẩm sắp đặt đa phương tiện đòi hỏi nhiều năm nghiên cứu và thực hiện. Một trong những dự án quan trọng trong thực hành của nghệ sĩ khai thác biểu tượng thuộc về ký ức tập thể, văn hoá, và đặt chúng vào không gian sống vô thực, nhấn mạnh vào sức mạnh của sự lặp lại như một phương tiện phá vỡ ranh giới giữa công cộng và riêng tư. Trong bộ tác phẩm mới nhất, Bảo Châu hình dung ngôi nhà như một thực thể sống có cảm giác, gắn bó và tương tác phức tạp với hệ sinh thái của một thế giới đang không ngừng biến đổi.
Sinh năm 1986 tại Đồng Tháp, và tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật Thành phố Hồ Chí Minh, Ngô Đình Bảo Châu đã tham gia nhiều triển lãm tại Châu Á và quốc tế, bao gồm Half a day continues | Hôm đó, tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài thì trời mưa, tổ chức bởi Sao La, 1/2 Gallery, Đà Lạt; trông thật khác, nhìn thực giống, do Arlette Quỳnh-Anh Trần curate, Galerie Quynh,
Thành phố Hồ Chí Minh; Tơ sáng, Sàn Art Productions x Phuong My, Thành phố Hồ Chí Minh; Chẳng có gì đặc biệt trong ngày hôm ấy–An Exit, Đại học Nghệ thuật Bremen, Bremen, Đức và Nhà máy Xe lửa Gia Lâm, Hà Nội; Vietnam in Transition, 1976–Present, Bảo tàng Wende, Culver City, CA, Hoa Kỳ; Nổ Cái Bùm: Đà Lạt Mộng Mơ, Đà Lạt; Nổ Cái Bùm, Huế; Tôi là siêu nữ nhân ư?, Sàn Art, Thành phố Hồ Chí Minh; Cục im lặng, Trung tâm Hội nghị Trung tâm Hội chợ và Triển lãm Sài Gòn (SECC), Thành phố Hồ Chí Minh; Where The Sea Remembers, The Mistake Room, Los Angeles, CA, Hoa Kỳ; Người (được) Ngắm, Sàn Art,
Thành phố Hồ Chí Minh; Nàng, tổ chức bởi Sao La, Địa Projects, Thành phố Hồ Chí Minh, sau đó tại Sweet ‘Art, Luân Đôn, Vương quốc Anh và Little Pink Monster Gallery, Austin, TX, Hoa Kỳ; Body Bouquet, Ernest G. Welch School of Art & Design Galleries, Atlanta, GA, Hoa Kỳ; Trên trời rơi xuống, Sao La, Thành phố Hồ Chí Minh; và Chị tôi – Phần 2: Tôi là chị cả,
Sàn Art, Thành phố Hồ Chí Minh.
Năm 2025, cô lọt vào danh sách rút gọn của Giải thưởng Nghệ thuật Châu Á Sovereign, Sovereign Art Foundation, Hồng Kông. Năm 2018, cô tham gia chương trình apexart Fellowship ở New York, Hoa Kỳ, và năm 2010 cô là nghệ sĩ lưu trú tại 943 Studio, Côn Minh, Trung Quốc. Năm 2016 cô được trao tặng Tài trợ Nghệ thuật từ Quỹ Phát triển và Trao đổi Văn hóa Đan Mạch-Việt Nam cho dự án Open Room—một sự kiện mở xưởng với nghệ sĩ Cam Xanh, Đỗ Nguyễn Lập Xuân, Kim Duy, và Đào Tùng.
Ngô Đình Bảo Châu sinh sống và làm việc tại Huế và Thành phố Hồ Chí Minh.
Về Thái Hà
Thái Hà là curator, người viết và dịch thuật sinh sống tại Sài Gòn, Việt Nam. Thực hành của Hà khám phá việc xây dựng thế giới giả tưởng và thẩm mỹ hậu tận thế, hướng đến hình dung về những gì sinh ra từ tàn dư của chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa tư bản. Các dự án, bài viết và bản dịch của Hà đã xuất hiện tại nhiều bảo tàng, tổ chức văn hoá, và biennale như Tate St Ives, Barbican Centre, Carnegie International, Asian Art Biennial, Ecole cantonale d’art de Lausanne (ECAL), Đại học Fulbright Việt Nam, An Việt Foundation, và Sàn Art. Các dự án của Hà được đưa tin trên Frieze, Artforum, và Al Jazeera.
Hà từng tham gia chương trình lưu trú tại Cittadellarte–Fondazione Pistoletto (2024) và Curator’s Workshop của Berlin Biennale lần thứ 12. Hà nhận bằng Thạc sĩ chuyên ngành Nghệ thuật Đương đại và Lý thuyết Nghệ thuật châu Á và châu Phi từ Đại học Đông Phương và Châu Phi Học (SOAS), và bằng Cử nhân chuyên ngành Tâm lý học và Khoa học Ngôn ngữ từ Đại học Luân Đôn (UCL). Hà hiện là Curator tại Nguyễn Art Foundation, và trước từng là Assistant Curator tại Galerie Quynh.
VềGallery Medium
Gallery Medium là một không gian nghệ thuật đương đại đa diện, nơi ranh giới giữa nghệ thuật, thiết kế và nội thất được xoá nhoà một cách tự nhiên. Không chỉ dừng lại ở nền tảng trực tuyến, Gallery Medium còn là nơi diễn ra các triển lãm, buổi trò chuyện riêng tư và sự kiện trải nghiệm nghệ thuật, mang đến một bối cảnh được tuyển chọn kỹ lưỡng để kết nối nghệ sĩ với công chúng.
Hơn cả một không gian trưng bày, chúng tôi hướng đến việc xây dựng một nền tảng linh hoạt và sống động, nơi mọi người có thể chạm vào nghệ thuật dưới nhiều hình thức khác nhau—từ thiết kế, ẩm thực, âm nhạc đến các trải nghiệm đa giác quan khác—để mỗi khoảnh khắc tiếp xúc với nghệ thuật đều là một hành trình khám phá sáng tạo đầy cảm hứng.
Về Galerie Quynh
Galerie Quynh được thành lập vào năm 2000 bởi Quỳnh Phạm và Robert Cianchi, khởi đầu là một nền tảng giáo dục phi lợi nhuận trực tuyến nhằm lưu trữ và ghi chép lại bối cảnh nghệ thuật đương đại tại Việt Nam. Không gian triển lãm vật lý đầu tiên chính thức mở cửa vào tháng 12 năm 2003, giới thiệu một chương trình triển lãm luân phiên đa dạng và phong phú.
Hơn hai thập kỷ qua, Galerie Quynh hoạt động như một không gian kết hợp giữa phòng triển lãm nghệ thuật đương đại và một tổ chức phục vụ cộng đồng thông qua các chương trình công cộng và giáo dục. Phòng tranh thường xuyên hợp tác với các nghệ sĩ, giám tuyển và tổ chức văn hoá đa dạng trong và ngoài nước, nhằm thúc đẩy đối thoại giữa các tiếng nói sáng tạo. Bên cạnh đó, phòng tranh cũng khởi xướng một số dự án nghệ sĩ vận hành phi lợi nhuận như Sao La do Nguyễn Kim Tố Lan và Tùng Mai dẫn dắt, và CáRô do các giám tuyển Thái Hà và Linh Lê sáng lập.