Triển lãm Giao lưu tranh màu nước Việt Nam – Malaysia – Thái Lan
Khai mạc: 17:00, thứ tư 01/04/2015
Triển lãm: 01 – 07/04/2015
Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam
Thông tin từ nhà tổ chức:
Trân trọng kính mời quý vị đến dự triển lãm Giao lưu tranh màu nước Việt Nam – Malaysia – Thái Lan. Đây là cuộc triển lãm tranh màu nước lần đầu tiên giữa 3 nước tại Việt Nam. Phía Việt Nam có các họa sĩ: Phan Cẩm Thượng, Doãn Hoàng Lâm, Vương Văn Thạo, Hà Mạnh Thắng, Phạm Huy Thông, Đoàn Xuân Tặng, Vũ Phạm Trường Minh, Ngô Quang Dương, Lưu Bảo Trung, Bùi Duy khánh, Trương Văn Ngọc. Thái Lan có 2 họa sĩ Direk Kingnok, Suwit Jaipom. Và có 9 họa sĩ từ Malaysia: Chow Chin Chuan, Chua Cha Hui, Chua Cheng Koon, Leong Kim Kuan, Tan Suz Chiang, Tang Moon Kian, Yong Look Lam, Long Thien Shin, Angelo.
Bài giới thiệu về triển lãm của Họa sỹ, nhà phê bình nghệ thuật Phan Cẩm Thượng:
Từ lâu đời, người phương Đông đã dùng các loại mầu nước tự nhiên để vẽ tranh, đặc biệt là mầu quốc họa Trung Hoa. Người Việt Nam dùng các mầu có nguồn gốc cây cỏ và đá như vàng từ hoa hòe, đen từ than lá tre, xanh từ cây chạm và son từ đá đỏ. Những loại mầu đó đều có chất kết dính tự nhiên và có thể vẽ trên giấy và lụa. Tuy nhiên đến khi người phương Tây sang, đem theo loại thuốc nước được chế sẵn cho các họa sỹ, gọi là Water colour, thì các họa sỹ hiện đại không cần tìm kiếm mầu tự nhiên nữa. Và vẽ mầu thuốc nước công nghiệp cũng có những cái khác so với mầu thuốc nước gốc tự nhiên. Người Trung Hoa vẫn giữ hai hệ mầu nước song song: mầu water colour thì tương đương với mầu Thủy thái họa, còn mầu tự nhiên vẫn gọi là mầu Quốc họa. Ở Việt Nam sau năm 1960 cho đến nay, các họa sỹ dùng phổ biến mầu thuốc nước của Nga mang nhãn hiệu Leningrat.
Cuộc triển lãm chuyên đề tranh thuốc nước lần này xuất phát từ ý tưởng của các họa sỹ Malaysia, trước tiên sẽ thực hiện một trưng bầy tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam tranh thuốc nước của các họa sỹ Việt Nam, Malaysia và Thái Lan, cùng nhau đi vẽ ngoài trời, sau đó vào thời gian khác sẽ mở workshop tranh thuốc nước tại Malaysia vẽ và trưng bầy ở đó. Ý tưởng này muốn các họa sỹ dùng nguyên liệu thuốc nước thường xuyên hơn, chuyên nghiệp hơn, thay vì chỉ dùng ít ỏi để làm phác thảo tranh. Bản thân tranh thuốc nước hiện trên thế giới cũng có giá trị như những tác phẩm hội họa riêng biệt.
Trong thời kỳ chiến tranh, họa sỹ Việt Nam dùng thuốc nước vẽ tranh ký họa và trực họa tại thực tế rất phổ biến. Sau này khi về nhà họ cũng không có điều kiện vẽ lại nữa, nên rất nhiều họa sỹ vẽ hoàn chỉnh ngay tại nơi vẽ, vượt lên ý nghĩa của một ghi chép thông thường. Sau năm 1975 và 1980, các họa sỹ có điều kiện hơn trong sáng tác và yêu cầu đi vẽ thực tế chiến đấu và sản xuất cũng không đặt ra nữa.
Tranh ký họa thuốc nước giảm hẳn xuống, và ít họa sỹ còn dùng chất liệu này thường xuyên, trừ một số họa sỹ đồ họa dùng mầu nước làm thiết kế và design. Tuy nhiên, cũng có nhiều người dùng theo lối kết hợp : vẽ mực Nho, mầu nước, phấn mầu, bút chì, mầu tự nhiên, bột mầu… cùng một lúc tùy theo yêu cầu bức họa, cũng có thể nói hình thành một thứ tranh giấy đa phương tiện.
Xem tranh của các họa sỹ Malaysia và Thái Lan, chúng ta vẫn thấy hội họa hiện thực được tôn trọng và làm cơ sở cho việc vẽ tranh thuốc nước. Với những cảnh lớn, rộng, và có nhiều hoạt động có tốc độ, họa sỹ có thể chụp ảnh và vẽ theo ảnh theo cảm quan riêng của mình. Đó cũng là một cách mới. Họa sỹ Việt Nam vẫn thích vẽ tùy hứng theo suy nghĩ và tưởng tưởng hơn là vẽ thực tế nên trông hai lối tranh cũng có phần khác nhau, dẫn đến sự khác nhau rõ nét về kỹ thuật vẽ thuốc nước.
Bất kể sự vẽ thế nào, kỹ thuật thế nào cũng đáng tôn trọng và đó là những thế nghiệm tự do khác nhau của người nghệ sỹ, quan trọng là cùng nhau hợp tác, để học hỏi kinh nghiệm, không chỉ là vẽ tranh thuốc nước, mà còn là kinh nghiệm sống, sáng tác và trao đổi giữa các nền văn hóa khác nhau ở Đông Nam Á.”
Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam 66 Nguyễn Thái Học Hà Nội |